Trang chủ » truyen dam » Nuôi ma ngãi phần 11

NGÀY THỨ HAI MƯƠI LĂM

Hôm nay trời thực trong. Lan mở mắt, uể oải nhìn quanh núi rừngtrùngđiệp mà ngao ngán quá.

Tối qua nàng đi không biết bao nhiêu lâu, tới khi trời mưa tầm tã, Lan may mắn chui vô được một hốc đá lánh mưa và nàng ngủ quên đi lúc nào không hay.

Nàng nhớ tới Lưu và những người còn kẹt lại trong hang trên gần đỉnh núi, Lan đứng dậy, vươn vai. Nàng nhất địnhphải xuốngnúi thực nhanh, vì chắc chắn nhữngngười trên đó mong đợi nàng từng giờ từng phút. Sinh mạng họ đang nằm trong tay nàng.

Mới ngủ được một giấc thoải mái, chân tay nàng cũng bớt đau nhức và mệt mỏi. Lan rảo bước, đi thực mau xuống núi. Được cái tới khúc này cây cối cũng hơi thưa thớt nên cũng dễ đi. Nàng không còn phải vừa đi vừa vạch lá, vén cành như đêm qua. Hơn nữa, bây giờ là ban ngày, nàng không còn quờ quạng, cúi đầu đi bừa bãi, đâm cả vào lùm cây, bụi cỏ, dù đi nhiều mà khú( đường đoạt được chẳng bao nhiêu.

Bỗng Lan ngửi thấy mùi thịt nướng từ xa bay lại. Tự nhiên nàng cảm thấy đói bụng. Lan nhắm hướng đi tới đó, chắc chắn những người đang nướng thịt kia sẽ cho nàng ăn và có thể giúp nàng xuống núi dễ dàng đi cầu cứu với Chung Tử. Nàng hăng hái rảo bước thực nhanh. Chẳng mấy chốc Lan đã nhìn thấy khói bốc lên tử phía trước và có tiếng nói chuyện.

Khi tới gần, Lan tính chạy ào lại. Nhưng nàng lại cẩn thận đi thực nhẹ nhàngvì nàngnghĩ; nêú gặp những người xấu, thà tránh xa họ còn có lợi hơn. Lan núp sau một bụi cây nhìn ra ngoài, thấy có hai người đàn ông đang nướng một con hoẳng nho nhỏ. Một người nói:

“Mày tin con nhỏ đó nói thực không?”

Người kia cười hì hì:

“Trên đời này làm gì có ma với quỉ. Để mình ăn uống xong, tao với mày leo lên đó coi thực hư ra sao.”

Người kia nói:

“Ừ Chúng mình đốn củi trên núi này mấy năm rồi, có gặp con ma nào đâu. Tao cũng muốn lên đó một keo cho biết thực hư.”

Lan hoảng hốt. Nàng nghĩ, nếu để cho hai ngã tiều phu này tìm tới hang núi chỗ con Ma Ngải nhốt người, coi chừng hư chuyện. Có thể là nó sẽ giết chết hai ngã tiều phu này. Cũng có thể nó thấy động, tha Lưu đi một chỗ khác rồi làm sao tìm ra tung tích nó được. Nghĩ vậy, Lan chạy ào ra nói lớn:

“Này… này… các anh ơi, đừng có lên đó.”

Hai ngã tiều phu giật nẩy mình vì có người xuất hiện bất ngờ ngay bên cạch. Một người ôm ngực thở hổn hển, cười lớn:

Truyen xxx

“Trời đất ơi, tôi lại tưởng ma ehứ. Cô này ở đâu ra làm tụi tôi hết hồn vậy kìa?”

Gã kia mặt mũi cũng xanh rờn, nhưng thấy Lan rồi lại cười lên sằng sặc, ý chừng không hiểu tại sao mình nhát gan như vậy. Lan thấy thế, nói:

“Đêm qua em vừa thoát ra từ hang núi các anh mới nói đó Quả thực ở đó có con ma đang giam giữ mấy người bạn em nữa. Có lẽ các anh gặp chị Thìn phải không?”

Người đàn ông lớn tuổi hỏi:

“Cô Thìn là cái cô hôm qua mặc áo bà ba nâu lợt đó phải không?” .

Lan gật đầu.

“Dạ đúng rồi, chị ấy lọt ra ngoài trước, đang tính tới nhà ông Chung Tử cầu cứu. Còn em lọt ra sau, mong tiếp tay chị ấy nếu trong trườllg hợp chị ta không tới nơi được. Lúc nãy lén nghe hai anh nói chuyện, em nghĩ các anh không nên tới hang núi đó đâu. Thứ nhất rất là nguy hiểm cho các anh. Thứ hai có thể các anh làm cho con Ma Ngải hoảng sợ, bắt anh Lưu đi thì hỏng hết chuyện.”

Nói xong, Lan kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho hai người tiều phu nghe. Nghe xong, cả hai cùng xanh mặt.

Người đàn ông lớn tuổi nói với Lan:

“Cũng may mà gặp được cô ở đây, nếu không chúng tôi leo lên đó thì chết với con quỉ cái đó chứkhôngphải chuyện chơi. Bây giờ cô thấy chúng ta phải làm sao đây?”

Lan nhanh nhẩu nói:

“Nếu vậy xin hai anh đi với em tới nhà ông Chung Tử báo tin, vì không biết chị Thìn có tìm được nhà ông ấy không.”

Hai người tiều phu chịu ngay. Họ cùng Lan xuống núi đi tìm nhà Chung Tử. Chiều tối hôm đó, mọi người tới nơi. Lan cho kể cho Chung Tử nghe hết mọi ehuyện. Ai nấy đều mừng rỡ sửa soạn đồ nghề đi tìm con Ma Ngải ngay.

Nhưng trời đã tối, một người bạn Chung Tử nói:

“Tôi đề nghị sáng mai chúng mình đi thực sớn, bây giờ tối quá rồi. Có tới nơi cũng không làm gì được nó mà lại nguy hiểm nữa.” .

Lan thấy vậy móc hết tiền Lưu đưa cho nàng, giao cho Chung Tử, nói:

“Bác cầm lấy tiền này, bây giờ con không cần nữa.”

Chung Tử gãi đầu gũi tai, hỏi:

“Tiền này của ai đây?”

“Dạ, tiền của anh Lưu đưa đi xe tìm nhà bác. Nay con tìm được bác rồi, không cần nữa. Vậybác giữ lấy, ngày mai có tiền thuê xe tới núi Châu Thới.”

Chung Tử nghe nói mừng rỡ, nhận tiền ngay. Bỗng có một người đàn ông hơi lớn tuổi dắt hai cô gái tới trước cửa, nói là muốn gặp Chung Tử.

Chung Tử từ trong nhà nhìn ra, reo lên;

“A, ông qưản lý phòng ngử Tô Châu. Ông Um tôi làm gì mà khuya thế này?” .

Người đàn ông chỉ hai cô gái nói:

“Bữa trước có một thanh niên, dắt hai cô gái này tới mướn phòng ngủ trong khách sạn của tôi, rồi sáng hôm đó nói là đi kiếm chú, nhưng cho mãi tới hôm nay vẫn chưa thấy về. Vậy chú có thấy cậu ta tới đây không?”

Chung Tử nhìn hai cô gái cười hề hề:

“Hai cô gái này đã bị Ma Ngải hút máu rồi, còn chàng trai kia cũng bị con Ma Ngải bắt đi từ lâu. Ông còn đem các cô ấy tới đây làm chi nữa. Hay là ông đem lại cho tôi hút máu phụ?”

Ông quản lý phòng ngủ vẫn biết tính tình quái dị của Chung Tử là như thế, nhưng trong trường hợp này, hình như y nói thực chứ không phải nói khùng nói điên như

mọi khi. Tự nhiên ông gũi đầu gãi tai, xuống nước nhỏ nhẹ chứ không gắt gỏng như hàng ngày gặp Chung Tử nữa.

“Chú Chung Tử à, đừng có giỡn nữa có được không. Tôi biết chú giỏi ba cái vụ ma cỏ này lắm. Xin chú giúp tôi mà.”

Chung Tử cười hành hạch, miệng đọc chú, tay bắt ấn chỉ ngay hai người con gái, thét lớn:

“Hoàn hồn mau.”

Cả Cam và Thơm cùng bừng tỉnh một lượt. Hai người ngơ ngác nhìn mọi người chung quanh một cách kỳ dị. Thơm sợ sệt hỏi:

“Thưa các ông, đây là chỗ nào vậy?”

Ông quản lý phòng ngử mau mắn nói:

“Đây là nhà chú Chung Tử. Chú ấy vừa cứu các cô đó.”

Rồi không để ai nói gì, ông thao thao bất tuyệt giới thiệu Chung Tử như là thần tiên của vùng này. Chuyên cứu nhân độ thế, bắt quỉ trừ yêu. Nói xong, ông xin phép ra về ngay nhưmặc nhiên đã làm tròn nhiện vụ giao Thơm và Cam cho Chung Tử vậy.

Thơm và Cam mừng rỡ, vừa định nói lời tạ ơn thì Thi cùng với hai lão đạo sĩ tử ngoài cửa đi vào. Hai nàng quay ra cửa, nhìn thấy Thi, chạy ào lại. Mọi người ngơ ngác.

Chung Tử cười ha hả:

“Hôm nay bỗng dưng anh hùng bốn phương tụ họp tại nhà mỗ, thực hân hạnh. Xin mời chư vị vô dùng trà.”

Thơm nhận ra ngay một trong hai lão đạo sĩ là người đã trị tà cho Cam và bị con Ma Ngải đá nhào học máu mấy bữa trước ở nhà nàng. Có lẽ ông già kia là sư phụ của ông ta. Vì bữa đó ông nói, nêú có bề gì thế nào cũng thỉnh sư phụ tới giúp. Quảy nhưnàng đoán, ông già đã nhìn Chung Tử nói:

“Đệ tử của ta kém tài, bị con Ma Ngải đá nhào thực xấu hổ. Ta tìm tới nhà nữ thí chủ này thì được biết mọi người đã kéo nhau tới đây nhờ huynh giúp đỡ. Ta tò mò

nên tới đây coi con Ma Ngải này xuất xứ từ đâu mà bản lãnh kinh thiên động địa như vậy. Chắng hay nó đâu rồi.”

Hình như Chung Tử và lão đạo sĩ này đã biết nhau từ lâu Thơm nghe ông ta nói:

“Lão huynh đừng có tự hạ mình. Chính tiểu đệ cũng bị nó qua mặt hai lần, tức muốn hộc máu. Ngay cả linh kiếm của sư phụ để lại cho tiểu đệ cũng chĩ bất ngờ chém được nó một cánh tay là nó chạy mất tiêu. Tới khi tiểu đệ gom cả bốn anh em lại, nó cũng không sợ. Ngang nhiên tới đây mang người đi, có hận không?”

“Thế bây giờ nó ở đâu?”

Chung Tử mời lão đạo sĩ ngồi, rồi từ từ kể lại hết mọi chuyện. nghe xong, lão đạo sĩ eười chua chát, nói:

“Thì ra nó là eon cháu của La Cát. Hèn gì làm dữ quá chừng. Nhưng không hiểu sao ông ta đã qua Thái Lan tu rồi lại còn trở về đây?”

Chung Tử lắc đầu, nói:

“Không phải đâu, y vẫn còn ở Thái Lan. Và cũng đã cải tà qui chánh rồi, nhưng đệ tử y lén gây giống Ma Ngải đem bán lấy tiền thôi, chứ không phải là y.”

Lão đạo sĩ thở dài.

“Thực là nghiệp chướng. Bây giờ huynh tính sao?”

Chung Tử nói:

“Tiểu đệ cùng các sư huynh đệ đây, tính sáng sớm mai tìm tới hang núi sống chết với con Ma Ngải một phen. Nếu lão huynh có nhã hứng giúp tiểu đệ và anh em một tay thì quí hoá quá.”

Lão đạo sĩ vuốt râu cười ha hả.

“Khéo lắm, khéo lắm. Ta cũng đang có ý cầu mong huynh cho theo tới đó xem sao.”

Chung Tử mừng rỡ nói:

“Như vậy thì may mắn cho anh em tiểu đệ lắm. Xin đa tạ lão huynh.”

Mọi người nghe Chung Tử và lão đạo sĩ đối đáp, ai nấy đều mừng rỡ. Chắc chắn phen này Ma Ngải bắt buộc phải khuất phục mà thôi.

NGÀY THỨ HAI MƯƠI SÁU

Trời hôm nay chắc chắn sẽ có nắng thực to. Mới sáng sớm, khôngkhí đã nồngnực. Khí hậu Sàigon năm naythực bất thường; mưa gió, nóng bức, không ai có thể đoán trước được.

Căn nhà chật chội của Chung Tử từ trước tời giờ, chưa bao giờ chứa nhiều khách khứa như ngày hôm nay. Cũng may mắn cho Chung Tử đã có Lan với hai chị em Thơm và Cam lo bếp nước, nếu không, chắc chắn Chung Tử không biết phải làm sao mà xoay sở.

Ăn uống xongxuôi, mọi người hè nhau lên đường ngay. Ai cũng mong bắt cho bằng được con Ma Ngải càng sớm càng tết. Đêm qua, mọi người thức thực khuya, nhất là Chung Tử và lão đạo sĩ, họ bàn thảo kế hoạch, cũng như truyền cho nhau những kinh nghiệm của bản thân trong đời diệt ma, trừ quỉ của mình.

Đoàn người quá đông nên phải mướn hai chiếc xe lam chở mới hết. Mặt trời mới lên khỏi ngọn cây là đoàn người đã tới chân núi rồi. Ai nấy hăm hở leo lên núi ngay. Hai người tiều phu thuộc lòng đường đi nước bước nên mọi người không phải khó khăn băng rừng, đạp gai như lúc Lan xuống núi. Thời gian cũng giảm đi thực nhiều. Bởi vậy, dù đi xa và phải leo dốc cũng không mấy vất vả.

Đúng giữa trưa, mọi người đã tới trước cửa hang. Chung Tử vui mừng nói:

“Bây giờ là giờ tử của con Ma Ngải này, nó không thế nào giám ló đầu ra nắng được. Chĩ một tia nắng đúng ngọ cũng thành một lưỡi gươln đâm vào thân thể nó.”

Lão đạo sĩ, nói:

“Tuy nhiên, trong hang không có nắng, mà chĩ có một cái lỗ chui vô tuốt trên cao. Nếu chúng ta bắc thang nhào vô từng người sê làm mồi cho eon Ma Ngải sát hại ngay. Vậy phải làm sao bây giờ?”.

Một người tiều phu nói:

“Tôi thấy chúng ta nên chặt cây, bẩy những hòn này ra, làm thành chỗ chui vô cũng không khó đâu.”

Mọi người đồngý ngay, hè nhau chặt mấy thân cây đủ để làm một cái đòn bẩy, thọc vô khe đá, nậy đá ra thực dễ dàng. Trong khi đó Lan hết sứe nóng ruột, nàng đã kêu khản cả cổ mà không thấy ai ở trong hang trả lời. Tiếng nàng ít nhất cũng đã lọt qua lỗ hổng trên cao, Lưu hoặc nhưng người trong đó nghe tiếng nàng thì nhất định phải trả lời. Chứ tại sao lại im lặng nhưtờ thếkia được? Không biết có chuyện gì xẩy ra cho mọi người ở trong đó.

Chưa đầy nửa tiếng sau, mọi người đã nậy được một tảng đá thực lớn phía dưới. Có lẽ con Ma Ngải mới chất nhữngtảng đá này lên với nhau nên cũng không khó khăn gì nậy ra cho lắm. Hơn nữa, đá ở núi này cũng không lấy gì làm lớn như những núi đá khác cho nên cũng dễ dàng cho mọi người mở lối vô hang.

Khi tảng đá phía dưới bật tung ra, những tảng đá phía trên thi nhau lăn xuống ào ào. Bụi cát mịt mù, miệng hang mở rộng lồ lộ. Mọi người nhìn vô, kinh hoàng. Xác chết nằm bừa bãi trong hang tới ghê rợn. Những thân thể trần truồng của các cô gái, đẫm máu, nằm co quắp, trồng chất lên nhau. Lan nhìn thấy đủ mặt mọi người và nhất là lại có cả xác Thìn nữa, đầu óc nàng quay cuồng, lảo đảo, té xuống đất chết giấc…

Trong khi đó, ở phía bên kia sườn núi. Trong một cái hang đá nhỏ. Lưu nằm co ro một mình bên cạnh con Ma Ngải to kềnh càng. Chàng không ngờ sự việc xẩy ra đêm qua kinh khủng tới như vậy. Sau khi đẩy Lan ra ngoài rồi, mọi người vui mừnghớn hở. Phen này chắc chắn phải được giải cứa. Trong hai người thoát ra, ít nhất phải có một người tới nơi. .

Truyen sex

Con Ma Ngải vắn vô tình không biết Lan và Thìn đã ra khỏi hang núi. Một lúc sau, nó lại tha hai cô gúi nữa về rồi đi ngay. Tới gần nửa đêm, nó trở lại với hai cô gái khác, nhưng một trong hai người đó là Thìn.

Thảm cảnh xẩy ra từ đây. Nguyên do cũng tại Lài sơ ý vùng đứng lên chạy lại lên em. Con Ma Ngải một thoáng ngạc nhiên vì không hiểu tại sao Lài lại có thể đi lại được. Nó soát lại mọi người và phát giác ra chữ bùa Lưu vẽ trên chân các cô gái.

Cũng ngay khi ấy, nó kiểm lại số người bị bắt và biết là Lan đã trốn thoát rồi. Lưu chưa bao giờ thấy con Ma Ngải giận dữ như vậy. Nó vừa vươn tay ra là đã moi trái tim Lài ra khỏi ***g ngực nàng rồi. Thân thể Lài đổ xuống như một thân cây mục, mắt trợn ngược, miệng há lớn mà không kêu được tiếng nào. Máu trào ra cả mắt, mũi, mồm.

Những cô gái khác nhốn nháo, tiếng la hét thất thanh tới điên cuồng. Con Ma Ngải từ từ tiến lại từng người, moi tim tất cả, không chừa một ai. Lưu thấy nó bỏ ô miệng nhai nhồm nhoàng thật ghê tởm.

Tới gần sáng, nó đã ăn hết ba trái tim, còn bốn trái nữa ôm vô ngực rồi cắp Lưu bay vọt ra ngoài. Nó đạp trên cành cây mà tiến bừa bãi trên mặt đất. Lưu đoán ngay là nó đang tìm kiếm một hang động nào khác vì chỗ ẩn nắp này coi như đã bại lộ rồi.

Khi những tia nắng đầu tiên vừa hắt lên ở chân trời, cũnglà lúc con MaNgải tìm được hangđộngnày. Nó không còn thì giờ để lựa chọn chỗ tốt xấu nữa, chui vô hang ngay.

Lưu đoán có lẽ đây chỉ là cái hang của một con heo rừng nào đó đào từ lâu. Dù rằng chung vô đây có thể trốn được ánh nắng mặt trời, nhưng bên trong vấn nhìn thấy cả bầu trời mở rộng trên cao.

Tới lúc này Lưu hoang mang tột độ, sau cuộc thảm sát trước mắt trong hang núi, thần kinh chàng căng thẳng tới có thể đứt bất cứ lúc nào. Cho tới khi mặt trời lên thực cao, chàng lịm đi vì quá mệt mỏi.

Trong khi đó, nhóm Chung Tử cũng đã chôn cất những tửthi bị con Ma Ngải sát hại xong và từ từxuống núi. Cam và Thơm khóc ngất khi biết con Ma Ngải lại tha Lưu đi mất. Những hy vọng từ tối qua tới nay tiêu tan một cách phũ phàng. Những vị thầy cao tay ấn nhất đang có mặt tại đây, nhưng cơn Ma Ngải biệt vô âm tín thì còn làm được cái gì nữa.

Cả hai nàng lẽo đẽo theo sau đoàn người. Lúc lên núi hăm hở bao nhiêu, nay trở xuống eả Cam và Thơm cùng thất vọng và chán nản bấy nhiêu. Cảnh tượng ghê rợn của những tử thi bi con Ma Ngải móc tim, nằm co quắp chồng chất lên nhau trong hang núi, càng ngày càng đậm nét trong đầu óc của hai người. Thơm vịn vai em thất thểu lết đi Hai chân nàng như có hàng tấn chì đeo cứng, nặng chình chịch.

Thơm bảo em:

“Chắc tao đi không nổi nữa rồi Cam ơi.”

Cam vòng tay ôm lấy hông chị, nói:

“Cố đi chị ơi, em cũng mệt muốn chết đây.”

“Hay là tụi mình ngồi xuống đây nghỉ một chút.”

“Nhỡ người ta đi về trước rồi làm sao?” Thơm thều thào.

“Làm sao thì làm chứ không đi nổi nữa đâu.”

Nói xong Thơm đứng lại, nàng ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cam cũng ngồi xuống theo chị. Bỗng tay nàng chống phải. chỗ cỏ ươn ướt, nhờn nhờn. Cam vội rụt tay lại, tưởngmình chống tay phải bãi phân chim cò gì. Nàng đưa tay ngang mặt nhìn. Bỗng giật mình vì thấy tay mình đầy máu. Nàng thét lên:

“Trời ơi máu.”

Thơmcũngvừanhìn thấy tay Cam, nàng lại tưởngCam bi thương, vội la lên:

“Trời ơi, có người bị thương. Bớ người ta. Bớ người ta cứu người.”

Mọi người đang đi, nghe Thơm la chói lói, giật mình nháo nhác. Chung Tử chạy trở lại thực mau. ông nói lớn.

“Ai bị thươhg đó?”

Vừa nói xong, Chung Tử đã nhìn thấy Cam và Thơm ngồi lê dưới đất. Ông hốt hoảng hỏi:

“Các cô bị thương đó à?”

Thơm nhanh nhẩu trả lời:

“Dạ… dạ… chú Chung Tử ơi, con em cháu nó bị thương, tay đầy máu kìa.”

Chung Từ ba chân bốn cẳng nhẩy lại chỗ Cam ngồi, nắm lấy tay nàng coi, ngạc nhiên hỏi:

“Máu ở đâu thế này?”

Cam run rẩy, nói:

“Máu… máu ở tay cháu mà.”

Chung Tử phì cười.

“Ai không biết máu ở tay cô. Nhưng mà không có vết thương nào ở tay cả.”

Cam hỏi:

“Vậy chứ máu ở đâu ra?

Chung tử lại cười sàng sặc.

“Tôi hỏi cô, cô lại hỏi tôi. Làm sao tôi biết, tôi đâu có bị thương. Vậy cô bị thương ở chỗ nào chứ?”

Cam cũng ngơ ngác, ngập ngừng nói:

“Máu… ở tay thôi. Không có chỗ nào bị thương cả.”

Nói xong, Cam chợt nhìn xuống chỗ chống tay vừa rồi. Nàng chưa kịp nói gì, Chung Tử đã buông tay Cam ra, rà tay lên chỗ cỏ đó. Máu đã dính đầy tay Chung Tử ông ta reo lên mừng rỡ:

“Có đường kiếm được con Ma Ngải rồi.”

Mọi người bu quanh còn đang ngơ ngác, Chung Tử đã nói:

“Cô Cam té xuống đây, vô tình chống tay vô những vết máu con Ma Ngủi để lại, nếu tôi đoán không lầm, chúng ta cứ lần theo những vết máu này sẽ tìm được con Ma Ngải.”

Mọi người mừng rỡ, quên cả mệt mỏi. Ai nấy hăm hở tìm kiếm những dấu máu khác. Chẳng mấy chốc, một người bạn Chung Tử reo lên:

“Đây rồi, có vết máu ở chỗ này.”

Trong khi mọi người nhào tới phía người bạn Chung Tử, Thơm nhìn Cam mĩm cười, nói:

“Con ranh con, mày làm tao hết hồn.”

Cam cũng cười hì hì, chùi tay vô cỏ.

“Ai biết đâu, thấy máu eứ tưởng mình bị thương chứ.”

“Thôi, tụi mình chạy theo bà con chứ, họ đi xa rồi kìa.”

Thơm vịn vai em đứng dậy. Cả hai chị em tất tả chạy theo mọi người. Dấu máu thực rõ ràng, ai cũng biết con Ma Ngải moi tim mấy cô gúi đem theo nên máu mới nhiễu dọc đường nhiều như vậy.

Lão đạo sĩ bị Ma Ngải đá bữa trước cười thật hỷ hả. ông vuốt hàm râu dài trắng bạc nói với sư phụ của mình.

“Sư phụ à, hôm nay đệ tử quyết trả cho bằng được cái hận bữa trướe bị con quĩ cái này làm nhục.”

Lão đạo sĩ kia cười ha hả;

“Cũng còn phải coi lại đã, con Ma Ngủi này không phải là thứ vừa đâu. Ta coi bộ chúng ta đông người thực, nhưng con quỉ cái này có lẽ sắp thành tinh rồi. Không có dễ gì khuất phục được nó đâu.”

“Thưa sư phụ, dù sao nó cũng chưa tu luyện đủ ngày tháng. Dù cho là thứ gì chăng nữa, với lực lượng của mình hiện nay, không lẽ lại không thắng được nó hay sao?”

“Không hẳn là thế. Chỉ có điều làm ta ngạc nhiên là tại sao La Cát lại thả cái giống quái vật này đi xa như vậy. Theo như Chung Tử nói, đệ tử củay ham tiền nên lén đem Ma Ngải bán. Có tin được chuyện d” xẩ~ra trongmôn phái của La Cát không? Nhất là những con Ma Ngải này khi được thẩy ra ngoài là để cho bá tánh nuôi dùm. Tới khi nó trưởng thành, có ma tính rồi là trở về với La Cát ngay.

Như vậy ngươi nghĩ coi, có tên nào dám ăn trộm Ma Ngải đem bán được chứ. Bộ chỉ muốn sống được ba mươi sáu ngày nữa thôi hay sao?”

“Thầy nói rất đúng, như vậy có nghĩa là ông La Cát cố tình dàn cảnh cho tên đệ tử nào đó, đem con Ma Ngải này ra bán vì muốn lánh mặt, phải không sư phụ?”

“Điều đó ai lại chẳng biết là như thế. Nhưng có một điều ít ngưởi biết là khi MaNgải đang lớn lên. La Cát hằng đêm phải đọc chú, vẽ bùa hổ trợ cho sự sống của con Ma Ngải. Hơn thế nữa, chỗ yểm bùa linh để hổ trợ cho Ma Ngải không được cách xa con Ma Ngải nhiều lắm đâu.”

Lão đạo sĩ ngẩn người, hỏi:

“Sư phụ muốn nói là La Cát đã có mặt ở Sàigon rồi à?”

“Ta chắc chắn có điều đó.”

“Thưa tại sao?”

“Con Ma Ngải năm lần bẩy lượt bị thương, rồi lại chạy nhẩy khơi khơi, chẳng hoá ra nó là thần tiên sao. Không phải La Cát đứng đl~g sau lưng nó thì còn ai vào đây?”

“Thưa sư phụ, như vậy vấn đề bây giờ không còn phải là con Ma Ngải nữa, mà là ông La Cát rồi.”

“Đúng thế, nhưng để đối phó với La Cát thì phải đi từ con Ma Ngải mới tới y được. Chung Tử là tay kiệt liệt, trên đời có một không hai. Ngay cả La Cát cũng không phải là địch thủ của y. Nhưng y lại không biết, nếu đánh với Ma Ngải bị thương hay giảm nội lực rồi, lúc ấy La Cát mới xuất hiện. Sự tình sẽ thày đổi ngay.”

“Sưphụ eho là lần trở lại Việt Nam hôm nay, mục đích của La Cát là muốn giết Chung Tử.”

“Có thể nói là như vậy.” .

“Tại sao vậy?”

“Tại vì trong giới thầy bà, ai lại không biết dòng họ

Chung từ xưa tới nay chuyên nghề luyện bùa, nuôi ngải. Nghề nghiệp chính của họ là trừ tà bắt ma. Cũng vì vậy” mà những bửu bối, phép tắc của dòng họ này có thầy bà nào lại không ham muốn. Nhất là Chung Tử hiện nay là người duy nhất eủa dòng họ Chung còn sót lại. Tất cả những gì của dòng họ này hiện nay đều nằm trong tay y.”

“Nhưng La Cát giết Chung Tử thì còn lợi ích gì nữa, tất cả phép tắc y sẽ mang về bên kia thế giới hết.”

“Lẽ dĩ nhiên là như vậy, nhưng khi người nào đó đủ sức giết Chung Tử, có nghĩa là đương nhiên y đã chiếm ngôi vi bá chủ của dòng họ Chung từ xưa tới nay, đó là

chưa kể tới những bửu bối gia truyền của Chung Tử còn lưu giữ Thí dụ như cây Ngọc Tuyền Kiếm chẳnghạn. Hơn thế nữa, La Căt là loại người ehuyên luyện tà thuật, ma quỉ Đươngnhiên ChungTử vày phải ở hai giới tuyến khác nhau rồi.”

Bỗng có tiếng Chung Tử la lớn:

“Tôi nhìn thấy chỗ con quỉ cái đó ẩn núp rồi.”

Mọi người đổ xô lại chỗ Chung Tử đứng, ông ta chĩ về phía trước, ngay nơi một gò đất nhô lên cao, nói:

“Quí vị nhìn kìa, chỗ đó yêu khí mịt mù. Không phải con Ma Ngải chung vô đó thì còn đi đâu nữa.”

Ai nấy reo mừng tở mở, hăm hở tiến tới. Bỗng lão đạo sĩ la lớn:

“Nguy rồi, chạy xuống núi mau.”

Mọi người ngừng lại, nhìn lâo đạo sĩ ngơ ngác. Chung Tử hỏi:

“Lão huynh phát giác được điều gì đó?”

Lão đạo sĩ có vẻ mất bình tĩnh, ngửa mặt lên trời nhìn lên vừng thái dương đăm đăm. Ông vừa nhìn vừa bấm đốt ngón tay tính toán. ánh nắng gay gắt của buổi trưa làm ông hắt sì hơi mấy lần, nhưng vẫn cố nhìn lên mặt trời. Một người bạn của Chung Tử không chờ được lâu hơn, sốt ruột hỏi:

“Có chuyện gì vậy lão đạo?”

Lão đạo sĩ hình như đã nắm được vấn đề, vội vàng nói:

“Xin chư vị tính lại coi, có đúng hôm nay có nhật thực không. Theo tôi tính, chắc chắn chỉ một lúc nữa mặt trời sẽ bị che khuất toàn diện. Như vậy là chúng ta lâm nguy rồi.”

Chung Tử là người la lên đầu tiên, ông nói lớn:

“Đúng rồi, chạy xuống núi mau, nếu không chết cả đám bây giờ.”

Không ai bảo ai, ùn ùn chạy bạt mạng xuống núi ngay. Cam níu tay một người bạn Chung Tử hỏi:

“Chú ơi, tại sao có nhật thực mà mọi người hoảng hốt như vậy?”

Vừa chạy, ông ta vừa nới:

“Khi mặt trời bị che khuất hết đó là thời gian ma quĩ hiện hình tác quái, không có bùa phép nào ngăn ngừa được chúng nữa. Lúc ấy âm khí bao chùm vạn vật và ma quỉ về mở hội khắp nơi.”

“Nhưvậy con Ma Ngải sẽ chun ra đi kiếm chúng mình, chứ không phải mình đi kiếm nó nữa phải không?”

“Đó là lý do làm cho mọi người hoảng hết, phải chạy xuống núi.”

May mắn cho mọi người, có hai người tiều phu thuộc đường, nên dù chạy bán mạng cũng không bị lạc đường.

Chạy hơn một tiếng đồng hồ, cũng đã cách chỗ phát hiện Ma Ngải ẩn núp khá xa. Hình như ai nấy đều mệt lả. Mặt trời cũng bắt đầu bị che đi một phần. Chung Tử thở hổn hển nói:

“Chúng ta phải ngừng lại đây rồi, nghỉ một chút lấy lại sức, xong bầy trận thếche mắt con Ma Ngải, không cho nó tìm thấy mình. Chỉ độ nửa canh giờ, mặt trời lại lộ ra là chúng mình thoát chết.”

Nghe ChungTử nói xong, mọi người tự độngtìm những gốc cây chung quanh ngồi dựa lưng nghỉ mệt. Một lúc sau, mặt trời đãbị che hết phân nửa. Chung Tử lấy Ngọc Tuyền Kiếm, vẽ một cái vòng tròn chung quanh chỗ mọi người ngồi, đồng thời móc trong mình ra tám lá bùa dán chung quanh những gốc cây nằm trên vòng tròn vừa vẽ. Cây lá trong vòng tròn bắt đầu reo xào xạt, Chung Tử nói:

“Bây giờ mọi người có thẩyên tâm, tọa thiền nghỉ mệt. Khi mặt trời bị che hết, sấm chớp sẽ nổi lên trong khu vực này. Ma quỉ sẽ không dám tới gần chúng ta. Riêng ba cô gúi phải có ba người đàn ông ngồi bên cạnh giúp sức để khỏi sợ hãi làm loạn trận thế. Còn một điều nữa, mỗi nhóm phải ngồi cách nhau càng xa càng hay, vì ngồi gần bên nhau quá, nhân điện tụ lại, bốc lên là ma quỉ biết ngay nơi đây có người ẩn núp.”

Lão đạo sĩ nhìn ba người bạn của Chung Tử, nói:

“Vậy thì mấy anh bạn này lo phần đó cho là đúng nhất.”

Mọi người đồng ý ngay. Ba người bạn Chung Tử đắt ba cô gúi ra mỗi nơi, Dgôi xếp bằng sát bên nhau. Hai lão đạo sĩ ngồi dưới một gốc cây, còn Chung Tử cùng hai người tiều phu ngồi khuất sau một bụi rậm. Điêu không ai ngờ, người bạn Chung Tử dắt Lan đi dă để ý tới nàng từ hôm qua, nhưng chưa co dỉp gần gửi chuyện trò. Tới khi lão đạo sĩ mở lời, ông ta ml~lg thầm hớn hở, nắm tay nàng dắt tới một bụi rậm thật xa ngay sát chỗ Chung Tửvẽ đường vòng tròn.

Truyen sex hay

Trong lúc nguy khốn, Lan được một người đàn ôngnhư bạn Chung Tử giúp đỡ còn gì quí hơn. Nàng rất vui mừng nắm tay ông ta hỏi:

“Chú tên gì?”

Không trả lời vô câu hỏi của Lan, ông ta lại kêu lên:

“Trời đất ơi. Tôi già tới mức đó sao?”

Sự bén nhậy hàng ngày vì nghề nghiệp, Lan biết ngay người đàn ông này đang nghĩ gì. Nàng mỉm cười nhợt nhã.

“Anh đâu có già gì đâu. Chỉ vì em kính trọng anh nên mới gọi anh bằng chú thôi mà. Vậy anh cho phép gọi bằng anh cho nó gần gửi nhé.”

“Đúng rồi… đúng rồi, Lan cứ gọi bằng anh Bằng đi cho nó đỡ khách sáo.”

Lan cười khúc khích, nàng dụi đầu vô vai ông ta, hỏi:

“Ủa, tại sao anh biết tên em vậy?”

Bằng thấy Lan tỏ vẻ thân mật, thích thú tán tỉnh ngay:

“Một bông hoa đẹp nhưthếnày, ai không quan tâm tới chắc chắn phải mang tội với trời đất đó.”

Lan luồn tay vô hông Bằng véo mạnh, cái vũ khí lợi hại nhất của những cô gái muốn cho các chàng trai tán tỉnh mình đi mau hơn trong cuộc tình, đã được nàng mang ra áp dụng ngay. Và Bằng đã chịu thua liền khi vội vã chụp lấy tay nàng, không buông ra nữa.

Ngồi khuất sau nhiều bụi rậm, lại cách xa nhữngngười khác khi Lan ngước mặt lên và từ từ nhắm mắt lại trong cảnh nhá nhem của trời đất. Bằng không sao kiềm chế được dục tình vừa ập tới như vũ bão. Chàng eúi xuống ngay và bờ môi Lan nằm gọn trong miệng lưỡi Bằng.

Bàn tay ehàng cũng không còn nắm lấy tay nàng nữa, tử từ luồn vô thân t]~ể Lan, rà xuống thực sâu, kéo cho Lan cong người lên. Nàng vặn vẹo. Hơi thở nóng bỏng và

run rẩy đầy ắp châu thân, Lan bật lên tiếng rên khoái lạc.

“Anh… anh… anh… ơi…”

Tiếng rên rỉ của Lan làm Bằng ngây ngất. Chàng kéo nàng nằm dài trên thảm cỏ và lăn vào bụi rậm. Chân Lan vô tình đạp ra khỏi vòng tròn ChuDg Tử vẽ mà cả hai vẫn ngây ngất trong khoái cảm xác thịt. Trận thếrung chuyển, sấm chớp vừa loé lên đã tắt ngửm. Gió ngừng thổi, lá cây ngừng rung. Tất cả chỉ còn lại bóng đen chan hoà và những tiếng kêu rả rứt của côn trùng từng đêm khuya bất chợt

kéo về.

Chung Tử giáo hoảng, nhỏm dậy…

Mặt trời bị nuốt vở bóng tối thực mau. Cả bầu trời như sụp xuống, ngllời ta ~hỉ còn nhìn thấy nhau lờ mờ. Con Ma Ngải đang nằm bên Lưu vùngdậy, nó rít lên vui mừngchưa từng thấy. Lưu không hiểu gì, nhưng chàng cảm thấy mỗi lần con Ma Ngải có thái độ này, chàng nói gì nó cũng nghe lời ngay. Lưu nghĩ tới Tú Quyên và Phú. Trong trường hợp này Lưu không biết sống chết ngày nào. Con Ma Ngải đã biết chàng ra mặt chống đối nó rồi. Cơ hội con Ma Ngải vui vẻ như thế này đâu dễ gì có, Lưu nghĩ dù phải chết, chàng cũng phải trả được thù mới nghe. Nghĩ vậy, Lưu nói:

“Không biết Tú Quyên và thằng Phú bây giờ ra sao. Tao muốn thằng Phú phải chết đau đớn và Tú Quyên phải thuộc về ta.”

Con Ma Ngải nghe chàng nói rít lên thích thú. Nó cặp Lưu vô nách bay ra ngoài thực nhanh. Khi Lưu vừa mở mắt ra đã thấy mình đứng trước mặt thằng Phú rồi.

Lúc này Phú đang đứng giữa đám đông, nhìn lên mặt trời coi nhật thực một cách thích thú. Có lẽ cả mấy chục năm mới có hiện tượng mặt trời bị che lấp toàn diện như thế này. Đang mải miết eoi, bỗng nhiên Phú thấy một cơn lốc lạnh ngắt cuộn tới, bụi cát bay mịt trời, chàng nhắm mắt lại, tính chạy vô nhà, nhưng Phú sững sờ thấy Lưu đứng sừng sững trước mặt, máu me cùng mình. Phú há hốc miệng, mặc cho đất cát bay tùm lum vô cuống họng, mắt chàng trợn ngược sợ hãi. Lưu vươn hai tay siết họng Phú như một ác quỉ tới đòi mạng. Phú thở hộc lên dấy dụa

rồi tắc thở tức thì.

Tiếng rít của con Ma Ngải nghe lạnh ngllời như tiếng cười sặc sụa củamột người điên trongnghĩa địa đêm khuya thanh vắng. Nó lại cắp lấy Lưu bay đi, Lưu phải nhắm mắt lại vì vận tốc di chuyển nhanh tới kinh người. Khi nó vừa ngìlng lại, Lưu mở mắt ra đã thấy nó bay vô trong một căn phòng, nắm một thiếu nữ đang ngủ trên giường rồi bay đi ngay. Chàng lại nhắm mắt lại, gió bay qua hai lỗ tai nghe vù vù Một lúc sau, con Ma ngải thả chàng xuống. Lưu mở mắt ra và chàng ngạc nhiên tới sững sờ. Người con gái trong tay con Ma Ngải lại là Tú Quyên.

Lưu chồm tới ôm lấy nàng, Tú Quyên mở mắt chừng chừng nhìn Lưu như người xa lạ. Con Ma Ngải buông hẳn nàngra, nó nhẩy tưngtưngchungquanh Lưu và Tú Quyên nhưmột đứa con nít đùa giỡh với bạn bè. Bỗngcó hai người mở cửa phòng bước vô. Lưu nhận ra ngay ông lão đi trước là người dẫn chàng tới miếu La Cát mua con Ma Ngải này, và người đi sau là Song Ba, người đệ tử của La Cát đã lấy

trộm con Ma Ngải bán cho chàng. Lưu ngạc nhiên tới ngẩn ngơ, chàng chưa kịp nói gì thì con Ma Ngải đã nhẩy xổ lại ôm lấy chân ông lão, rít lên những tiếng vui mừng như một con chó mừng chủ. ông lão cười khà khà, xoa đầu nó, nói:

“Ngoan, con ngoan của ta. Kể tử nay ta không để cho con phải đơn độc một mình nữa. Tội nghiệp con tôi, chưa lớn lên mà đã bị tụi khốn kiếp bức hại rồi. May mà chỉ bị cụt có một cánh tay, nhưng thù này nhất định ta phải trả cho con. Thôi, bây giờ đang có nhật thực, con ra ngoài làm cho tụi Chung Tử một phen đi.”

Con Ma Ngải hình như hiểu ông lão nói gì, nó dụi đầu vô chân ông mấy cái rồi cuốn mình bay ra ngoài ngay. Bây giờ Lưu mới để ý, mình đang ở trong một căn phòng lạ. Ánh sáng lung linh từ nhứng cây đèn dầu treo trên vách toả ra thực lạ lùng.

Ông lão tiến lại gần Lưu cười hà hà, nói:

“Cậu Lưu, chúng mình lại gặp nhau rồi. Trải qua bao nhiêu gian khổ mà cậu không thông báo cho tôi kể ra cũng là một tay hảo hán. Bây giờ đã tới lúc không còn phải dấu diếm gì nhau nữa. Tôi chính là La Cát, chủ nhân của con Ma Ngải mà thằng Song Ba đóng kịch bán cho cậu. Bây giờ là lúc chúngmình phải nói chuyện nhiều với nhau đây.”

Từ bất ngờ này tới ngạc nhiên khác làm Lưu sững sờ. Chàng có thể nào ngờ được ông lão gầy gò ốm yếu gặp chàng ở phi trường Thái Lan kia lại là một thầy pháp

chuyên luyện tà ma độc hại này. Cái bộ dạng đói khổ, lam lũ kia lại có thể là một thủ lãnh ma đầu được hay sao. Tuy nhiên, những gì xẩy ra trước mắt không cho phép chàng không tin được. Từ thái độ khúm nún, rụt rè của Song Ba cho tới hành động thần phục nhưmột con chó con với chủ của con Ma Ngải vừa rồi đã chứng tỏ thân thế của ông lão này là ai.

Lưu ấp úng hỏi:

“Bây… bây giờ ông muốn gì?”

Vẫn với thái độ hết sức hoà nhã và vui vẻ, La Cát chỉ chiếc ghế dài sau lưng Lưu nói:

“Cậu Lưu ngồi xuống đã, tôi bảo thằng Song Ba rót nước cho cậu dùng, rồi chúng ta bắt đầu nói chuyện.”

La Cát vừa nói xong, Lưu chưa kiP ngồi xuống, Song Ba đã chạy ngay ra nhà ngoài bưng nước vô. Y để trước mặt Lưu và La Cát rồi lui ra sau đứng khoanh tay như một tên quân hầu. La Cát bưng ly nước mời Lưu nhưmột người khách qúi.

“Mời cậu Lưu dùng nước.”

Những điều Lưu đã nghe được từ mọi người về La Cát, cũng như những sự việc đã xẩy ra làm chàng ngập ngừng không dám đụng tới ly nước. Hình như La Cát đọc thấu tâm can chàng. óng cười khà khà, nói:

“Cậu là một người ân nhân của tôi, lẽ nào tôi hại cậu chứ. Hãy uống nước đi, vì sự thực nhiều người cầu uống loại nước này mà không được.”

Lưu nghĩ; nếu quả thực La Cát muốn giết chàng, với pháp thuật của ông ta và con Ma Ngải ngờ ngờ kia, làm sao chàng sống được. Lưu mạnh dạn bưng ly nước ực một hơi.

Chất nước vừa trôi xuống cổ họng, Lưu giật mình kinh hãi vì thân thể chàng bỗng nóng như lửa đốt. Lông tóc trên mình chàng dựng ngược. Lưu muốn kêu lên nhưng mồm miệng cứng ngắc, chàng thấy hình như mình thở ra lửa, ra khói ùn ùn. La Cát vẫn cười khà khà, nói:

“Uống loại nước này phải nhấp từ từ. Công lực như tôi mà còn không dám hấp tấp, há chi cậu. Nhưng không sao đâu, chỉ vài phút sau là hết ngay, và cậu sẽ cảm thấy khoẻ khoắn gấp bội.”

Đúng như lời La Cát nói, một lúc sau eơn hoả dịu dần. Lưu cảm thấy toàn thân như được tiếp thêm sức lực, những cảm giác thoải mái, dễ chịu và mát mẻ chạy dài ra toàn thân. Chàng duỗi tay thẳng ra, Dhững khớp xương kêu lóc róc. Bắp thịt nhão nhoẹt mấy bữa nay như săn lại. Đầu óc Lưu thực sảng khoái. Quả là một chén trà tiên chứ ở trần thế này làm gì có những loại dược thảo nào có thể đem đến sức lực cho con người một cách cấp kỳ như vậy. La Cát nhìn chàng mỉm cười.

“Bây giờ cậu tin tôi rồi phải không. Đáng nhẽ nhấp từng ngụm, cậu sẽ không cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu, lại còn thưởng thức được mùi vị Thơm ngon của loại trà tiên này nữa. Nhưng không sao, dược tính của nó vẫn thế thôi. Bây giờ tôi phải nói hết sự thực cho cậu nghe chuyện của chúng mình.

Như tôi đã nói với cậu ở Thái Lan. Con Ma Ngải sẽ trả thù cho cậu sau khi cậu lấy máu nuôi nó được ba mươi sáu ngày. Đó là mục đích duy nhất của cậu. Hôm nay mới có hai mươi sáu ngày, cậu đã đạt được mục đích rồi: Con Ma Ngải đã để chính tay cậu bóp chết tình địch. Bây giờ đây nó còn giúp cậu đem người yêu về nữa. Cô bé đó đang nằm trong tay cậu có phải không. Sở dĩ có ngày hôm nay vì cậu có cái may mắn gặp đúng ngày nhật thực toàn diện. Con Ma Ngải đã cứng cáp và phát huy trọn vẹn ma tính sớm hơn được mười ngày ngày. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nó phải được nuôi đủ ba mươi sáu ngày như thường lệ để công lực trội hơn những anh chị em của nó. Bởi vậy cậu sẽ ở lại đây giúp tôi thêm mười ngày ngày nữa cho trọn vẹn những lời chúng mình giao ước với nhau.

Tôi cũng nói thực với cậu là không nẽn tìm cách chống đối chúng tôi nữa. Tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả những sự dại dột của cậu từ trước tới nay. Và giúp người yêu của cậu hồi phục để cậu có trọn vẹn hạnh phúc. Với cậu, tất cả chỉ có thế. Còn chuyện của chúng tôi, cậu không nên dính dáng vô làm gì. Phiền phức lắm: Tôi mong ràng cậu vui vẻ hợp tác với tôi phải không?”

Lặng đi một hồi nghe La Cát nói, Lưu thấy đối với mình, quả thực ông ta đã thật rộng lượng và thẳng thắn. Trong lòng chàng bỗng nẩy ra một mối cảm tình với người thầy pháp ma quỉ này. Lưu ngập ngừng nói:

“Như vậy có nghĩa là sau mười này ở đây, chúng tôi được tự do ra về phải không?”

La Cát cười ha hả.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tụi thầy bà thối nói với cậu là sau khi con Ma Ngải thành hình thì chúng tôi sẽ giết cậu phải không? Cậu cũng đã biết máu thịt cậu và con Ma Ngải đồng thông. Trường hợp cậu chết thì con Ma Ngải cũng không sống được, và ngược lại, lúe con Ma Ngải chết thì cũng là ngày tận số của cậu đó. Tụi nó có cho cậu biết điều đó không?”

Nghe La Cát nói, Lưu giật mình. Thì ra những người mà chàng tin tưởng từ trước tới nay, mang danh trừ ma bắt quỉ, cứu khổ phò nguy lại là những người lừa dối chàng chứ không thực tình và thẳng thắn như La Cát. Nhưng bỗng Lưu nghĩ tới vụ con Ma Ngải bị chặt một cánh tay mà tay chàng không sao. Chàng lại nghi ngờ hỏi:

“Thưa ông, thếtại sao khi con Ma Ngải bị hư một cánh tay mà tay tôi không việc gì vậy?”

La Cát mỉm cười.

“Cậu có biết nó đã nuốt hết cánh tay của nó không?”

Lưu gật đầu.

“Dạ, tôi có nghe nói.”

La Cát gật gù.

“Biết thì tốt, chính nó cứu cánh tay của cậu lành lặn tới ngày hôm nay. Tuy nhiên, không được lâu đâu. Chỉ vài ngày nữa cánh tay của cậu sẽ bị tê liệt rồi nhỏ dần đi. Cái lỗi này cũng tại thằng Chung Tử thôi.”

Lưu tái mặt, chàng lật đật vén cánh tay lên coi. La Cát lại nói:

“Cậu đưa tay đây tôi coi. Tôi sẽ chỉ cho cậu cánh tay bị liệt từ đâu.”

Lưu run run đưa tay cho La Cát coi. Cũng chĩ vì quá tin tưởng ở La Cát nên Lưu mới bị mắc lừa. Khi La Cát cầm cánh tay chàng nâng niu làm bộ coi qua coi lại rồi ấn vô mấy đạo huyệt trên tay chàng hỏi:

“Có phải cậu thấy chỗ này hơi đau đau phải không.”

Lưu gật đầu.

“Dạ.”

La Cát lại bấm mấy chỗ nữa và hỏi:

“Những ehỗ này cũng đau và tê tê nữa phải không?”

Lưu lại cảm thấy đúng như lời La Cát nói. Chàng có biết đâu La Cát vừa điểm những huyệt đạo không cho máu lưu thông xuống cánh tay chàng, và như thếchắc chắn chỉ trong mấy tiếng đồng hồ nữa cánh tay Lưu sẽ bị tê liệt, không cử động được. Chàng vẫn ngây thơ hỏi:

“Thưa ông, như vậy thì bao giờ tay tôi mới bị tê liệt.”

La Cát làm bộ bắt tay tính lẩm nhẩm rồi nói:

“Không xong rồi, chỉ vài tiếng nữa là tay cậu hết cử động được.”

Lưu run run hỏi:

“Thưa thưa ông… có… có cách nào cứu cánh tay tôi được không?”

La Cát làm ra bộ tiểu não, nói:

“Trễ quá rồi, mấy ngày trước thì được. Bây giờ kinh mạch đã bế tắc, khô lại, không còn hoạt động được nữa. Tôi chỉ có thể giúp cậu ngử mê khi đau đớn thôi.”

Lưu thẫn thờ, chàng không ngờ sự việc lại có thể xảy ra tới như vậy. Tự nhiên chàng thấy căm hận đám Chung Tử. Họ là những người chánh đạo mà lại hại chàng.

Cánh tay Lưu bắt đầu tê tê và hơi đau nhức. Chàng nhìn La Cát khẩn khoảng, nói:

“Ông thấy không còn cách nào chữa được cánh tay tôi nữa hay sao?”

La Cát lắc đầu:

“Hết thuốc chữa rồi.”

Lưu ngần ngừ đề nghị:

“Ông nghĩ tây y có cách gì cứu tôi được không?”

La Cát không ngần ngừ, nói ngaỳ.

Truyen nguoi lon

“Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay để cậu tin là tôi không nói láo. Tuy nhiên, xin cậu hiểu cho, tôi chỉ có thể đưa cậu đi bệnh viện chứ không thế nào để cậu gặp đám đạo sĩ thối kia được. Bởi vì chúng chẳng có ích gì cho cậu mà lại có hại cho tôi.”

Lưu mừng rỡ, nói:

“Xin ôngcứ yên trí, tôi chĩ cần tới bệnh viện trị bệnh, chứ không muốn có chuyện rắc rối nữa.”

La Cát mỉm cười.

“Được rồi, nếu vậy tôi đưa cậu đi ngáy bây giờ.”

Nói xong La Cát đứng dậy ngay. Lưu chợt thấy mình còn đang ôm Tú Quyên trong tay. Chàng nhìn nàng ngần ngừ, chưa kịp nói gì thì La Cát đã lên tiếng.

“Cậu cứ dể cô ấy ở đây cho thằng Song Ba trông nom.

Chúng ta đi về rồi tồi sẽ giúp cô ấy hồi tỉnh lại.”

Lưu nhẹ nhàng đặt Tú Quyên ngồi dựa vô ghế, nàng vẫn nhìn chàng như người mất hồn, không nói câu nào…

NGÀY THỨ HAI MƯƠI BẨY

Chung Tử không ngờ kéo cả một đoàn quân hùng hậu nhưvậy đi tấn công con Ma Ngải lại mang về thất bại nhục nhã như thế. Chàng rất ân hận vì người bạn bất hạnh sa vào lưới dục tình, làm loạn trận pháp và kết quả đưa tới cái chết cho nhiều người. Nhưng dù sao chàng cũng còn may mắn thoát nạn.

Cả đoàn người, chỉ còn lại eó lão đạo sĩ và Chung Tử. Tất cả mọi người đã bị con Ma Ngải moi tim nhai sống ngay tại chỗ. Nghĩ lại hiện trường mà rùng mình ớn lạnh. May mà con Ma Ngải trở lại được ít phút thì mặt trời bắt đầu ló ra. Nó phải bỏ chạy, để lại lão đạo sĩ và Chung Tử đã chiến đấu tới ngất ngll bên cạnh những xác chết của đồng đội. Nếu trận chiến kéo dài chừng mười phút nữa, chắc chắn eả chàng và lão đạo sĩ cũng làm mồi cho con quái vật này.

Cả đêm qua, hai ngl.lời đã về nhà Chung Tử tọa thiền chữa thương. Sáng nay cũng đã lại sức. Nhưng theo tình hình này, nếu chiến đấu ban ngày, Chung Tử và lão đạo sĩ liên thủ chắc chắn sẽ không sợ con Ma Ngải sát hại, mà còn ngược lại, chàng có hy vọng khuất phục nó. Nhưng còn về ban đêm, không biết tình huống sẽ ra sao. Chung Tử hỏi lão đạo sĩ:

“Lão huynh đã khoẻ hẳn rồi chứ.”

Lão đạo sĩ gật đầu, vuốt râu đáp:

“Tôi khá rồi, còn huynh thế nào?”

Chung Tử mỉm cười.

“Dòng họ tôi ky nhất là ngày nhật thực. Ai ngờ gặp ngay ngày đại ky này lại bị tấn công, nếu không có lão huynh liên thủ, chắc tôi khó Bống với eon quái vật này rồi. Bây giờ huynh tính sao?”

“Người của chúng ta chết quá nhiều. Đệ tử duy nhất của tôi cũng đã hy sinh. Nêú không vì bá tánh, cũng vì đồng đạo mà trả mối thù này.”

“Lão huynh có cáeh gì không?”

Lão đạo sĩ thở dài.

“Nói ra thì mang xấu. Thú thực một mình tôi không phải là địch thủ của con Ma Ngải này rồi.”

Chung Tử gật đầu.

“Quả thực tôi cũng không ngờ con ma này dữ dằn tới thế. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Lão đạo sĩ dọ ý.

“Nếu chúng ta có một phép thuật nào cao cường hơn nữa, may ra có thể khuất phục được con ma này.”

Chung Tử có vẻ nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói.

“Nếu lão huynh không chê cười. Tiểu đệ có một môn tuyệt kỷ công phu có thể khuất phục được con Ma Ngải này. Pháp môn này cần hai người có công lực thực cao mới luyện tập được. Nếu chúng ta cùng luyện tập, lo gì không trừ được con quỉ cái này.”

Lão đạo sĩ mừng rỡ nói:

“Nếu được huynh tin tưởng như thế còn gì quí hoá hơn. Nhưng không biết làm vậy có phạm tới môn qui của huynh không?”

Chung Tử Cười hành hạch.

“Thời buổi này đâu còn ai dấu nghề như ngày xưa nữa. Người ta còn in sách bán đầy ra thị trường nữa kìa. Chỉ sợ không có ai thèm để ý tới thôi.”

Lão đạo sĩ có vẻ ngạc nhiên và hơi mắc cỡ, nói: .

“Điều này quả thực mới mẻ quá. Lớp trẻ bây giờ có thể cởi mở tới như vậy hay sao? Hèn gì họ không tiến mau và xuất hiện nhiều nhân tài quá.”

Chung Tử vẫn cười, nói:

“Như vậy chúng ta bắt đầu luyện tập ngay từ hôm nay có được không?”

Lão đạo sĩ gật đầu:

“Huynh muốn thế nào cũng được. Miễn sao chúng ta khuất phục được con Ma Ngải là được rồi. Tuy nhiên, hôm nay vì sự thực tâm của huynh, ta cũng phải nói cho huynh biết; La Cát đang có mặt tại Sàigon và chắc chắn y không để cho chúng ta yên đâu.”

Chung Tử la lên một tiếng, ngồi thừ người ra. Chén trà đang cầm trên tay rớt xuống đất. Chàng thấy cơ nguy đã tới gần, vì hơn ai hết, qua trận đánh kinh thiên động địa với con Ma Ngải vừa qua, chàng đã biết tất cả những pháp thuật của mình cho dù giáp chiến vào ban ngày cũng chỉ ngang eơ với con Ma Ngải này là cùng. Bây giờ thêm La Cát vô nữa làm sao mà chống được. Ba người bạn chàng đã bị giết chết hết trong nháy mắt. Họ đâu có phải là tay vừa. Còn lão đạo sĩ đây dù là tay có bản lãnh và công lực cũng khá thâm hậu. Nhưng qua trận vừa rồi, Chung Tử cũng đã hiểu tài nghệ cao thấp của ông ta tới đâu. Làm sao có thể địch nổi La Cát và con Ma Ngải chứ. Đó là chưa biết chừng La Cát đâu có phải chỉ có một con ma này. Sau bao nhiêu năm biệt tích giang hồ, y lại chẳng đẻ ra cả trăm con Ma Ngải nữa hay sao.

Chung Tử còn đang bần thần, bỗng có hai người từ ngoài cửa đi vô. Lão đạo sĩ và Chung Tử nhìn ra mới biết Thi dẫn một người đàn bà đi vô. Chào hỏi mọi người xong, Thi giới thiệu:

“Thưa thầy, đây là bà Chín Y Tá ở xóm con. Hôm qua bà vô tình gặp anh Lưa đi với một ông lão ở Sàigòn. Bà đã kín đáo theo dõi và biết được anh Lưu đang ở đâu.”

Thi nói xong đã tưởng mọi người vui mừng, ai ngờ mặt Chung Tửvà lão đạo sĩ trôngthực khó coi. Chàngngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xẩy ra. Tự nhiên không khí trong phòng rơi vào im lặng tới ngộp ngạt.

Sự im lặng tương tự cũng đang xẩy ra tại căn phòng Lưa đang nằm. Cánh tay chàng kể như hết thuốc chữa. Cho tới sáng nay đã tê liệt hoàn toàn. Ngày hôm qua, La Cát và chàng đã tới mấy bác sĩ, ông nào cũng chĩ chụp hình, rọi kiếng rồi lắc đầu. Họ cho rằng chàng chẳng có bệnh gì cả. Có ông lại còn cho Lưu dầu nóng về thoa bóp mới tức cười. Có một lần, gặp một ông bác sĩ ở chợ Vườn Chuối. Nhân cơ hội La Cát ngồi ngoài phòng đợi. Lưu kể hết câu chuyện nuôi Ma Ngải và sự máu thịt đồng thông cho ông ta nghe. Kết quả ông này viết giấy giới thiệu cho Lưu tới bệnh viện thần kinh khám nghiệm. Rồi một lần khác, cũng nhân cơ hội La Cát ngồi ở ngoài phòng đợi. Chàng xin một ông bác sĩ cho chàng vẽ thử chữ bùa học lóm được của người bạn Chung Tử lên tay. Đã không có kết quả gì mà ông bác sĩ này lại đồng ý với vị bác sĩ trước là chàngcần bác sĩ chữa trị thần kinh, đồngthời cho chàng một cái toa toàn thuốc an thần!

Bây giờ nằm đây, trong căn phòng im lặng như tờ này, Lưu nghe rõ cả tiếng ruồi bay vo ve và tiếng thở đều đặn của Tú Quyên nằm bên cạnh. Một tay chàng đã tê liệt hoàn toàn. Tôl qua vì sợ đau nhức và nghĩ ngợi vẩn vơ, Lưa đã uống mấy viên thuốc an thần làm chàng ngủ ly bì tới sáng nay mới thức dậy.

Chàng gác một chân lên thân thể mũm mĩm của Tú Quyên. Da nàng mịn màng và mát rười rượi. Đêm qua dù có ngủ chưng nhưng chàng đã lỡ uống quá nhiều thuốc an thần nên không có động dậy gì được. Dù trướe đó Lưu đã cố cởi hết quần áo của Tú Quyên ra, nhưng cũng không làm chàng có cảm hứng gì trong việc ái ân. Hơn nữa, La Cát cũng vừa cho Tú Quyên uống mấy đạo bùa và nói sáng nay nàng sẽ tỉnh lại. Bởi vậy Lưu cũng có ý chờ đợi chứ khôngg muốn phải làm tình với một cái xác không hồn như thế này.

Căn phòng ngủ La Cát dành cho Lưu và Tú Quyên thật lạ lùng. Cửa nẻo đóng kín mít, chung quanh tường treo những ngọn đèn dầu leo lắt. Bởi vậy dù đêm hay ngày, ánh sáng trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo thật thần bí. Trong khung cảnh này, thân thể Tú Quyên lại càng hấp dẫn tới man dại. Bộ ngưc căng tròn đầy ắp, phập phồng theo hơi thở lên xuống chợp chờn.

Qua những phút im lặng và buồn bã vì biết chắc chắn một cánh tay đã tê liệt. Lưu muốm tìm quên trong Unh yêu vừa đoạt lại. Cái giá chàng phải trả để đoạt lại người tình như thế này cũng là quá nhẹ nhàng. Hơn thế nữa, sinh mạng của thằng bạn khốn kiếp đã được chính tay Lưa đưa y qua bên kia thế giới, và Tú Quyên đang ngử yên trong vòng tay chàng. Như vậy là quá đủ, còn những gì sắp tới có nghĩa gì đâu.

Lưu nằm một lúc, thân thể chàng đã nóng bừng bừng. Bàn tay duy nhất của chàng vuốt tử trên xuống dưới trên da thịt Tú Quyên, len lỏi qua mọi chỗ mọi nơi. Chàng nhướn mình tới đặt lên bờ môi ngọt lịm eủa nàng chiếc hôn nóng bỏng. Hình như Tú Quyên đang rên rỉ trong cơn mê ân ái. Miệng nàng hé ra đón nhận chiếc lưỡi nhọn hoắt của Lưu bò qua hàm răng cuốn lấy lưỡi nàng. Bỗng Tú Quyên vòng tay ôm lấy Lưu, ghì thực chặt. Thân thể nàng cong cớn, vặn vẹo và run rẩy. Lưu nghe nàng thì thầm:

“Hôm nay em có linh cảm hình nhưkhôngphải là đang sống trong mơ như những lần trước phải không anh?”

Lưu mừng tới run người. Như vậy là Tú Quyên đã tĩnh lại rồi hay sao. Đã thế, nàng còn nhớ được cả những lần ái ân trong giấc mơ mà con Ma Ngải đem chàng tới với nàng. Lưu nói nho nhỏ:

“Chúng mình thực sự đà qua một cơn mê.”

“Anh có giận em không?”

“Có hờn giận nào còn đọng lại trong tình yêu ngày hôm nay được nữa hả em.”

“Cám ơn anh, em cám ơn lòng độ lượng của anh biết chừng nào.”

Lưu cắn nhẹ vô môi Tú Quyên.

“Đừng nói nữa, hãy tận hưởng những gì chúng ta có ngày hôm nay, sau bao nhiêu ngày sóng gió.”

“Và anh luôn luôn ở bên em mãi mãi phải không?”

“Nhất định là như thế rồi. Thôi đừng nói nữa, hãy ôm anh thật chặt nữa đi em.” .

Tú Quyên im lặng, nhưnghơi thở nàngbắt đầu phì phò và gấp rút. Mồ hôi đã ra lấm tấm trên làn da trắng nõn mịn màng ấy, nàng bắt đầu rên rỉ lớn hơn như không còn chịu nổi nữa. Cuối cùng Tú Quyên thét lên trong hoan lạc:

“Anh… thôi… thôi… á… á… á… á… á…”

Lưu cũng không kém gì nàng, chàng cứng người lại, những bắp thịt căng ra và phồng lên như muốn rạn nứt. Năm ngón tay bấu cứng, lún sau vô da thịt Tú Quyên. Chàng cũng thét lên.

Nhưng cùng lúc ấy, cả hai cùng nghe có nhiều tiếng thét thất thanh ở bên ngoài. C tiếng nổ lộp độp của tre nứa, tiếng rít của ma quỉ và lại còn tiếng hò reo như mừng rỡ. Lưa nhỏm dậy, chàng vớ lấy quần áo mặc vào thực nhanh. Tú Quyên vẫn đeo cứng lấy chàng, không chịu rời một phân. Lưu đã biết chuyện gì xẩy ra, khói đen và mùi khét lẹt lùa qua khe cửa. Hiển nhiên là nhà đang cháy rồi. Chàng đẩy Tú Quyên ra thét lớn:

“Em mặc quần áo vào đi, cháy nhà rồi.”

Tú Quyên vẫn không thèm nghe chàngnói gì, ôm cứng lấy Lưu, hôn lên má chàng chùn chụt. Lưu xô nàng ra, nhưng Tú Quyên vẫn cố đeo cứng lấy mình Lưu, hình như nàng không coi cháy nhà ra cái gì hết.

“Anh ơi, ngủ với em đi. Đừng có thế mà.”

Lưu bắt đầu hoảng hốt vì lửa đã bén tới trong phòng, chàng ho sặc sụa. Trong khi đó bàn tay Tú Quyên vẫn cố mò vô trong áo Lưu. Nàng như một con ma dâm dục cuồng bạo. Khi Lưu cố đẩy nàng ra thì Tú Quyên rít lên; xé toạc quần áo chàng và đè Lưu xuống giường. Lửa đã cháy tới chân, Tú Quyên vẫn như người điên cuồng trong xác thịt, nàng trườn mình lên thân thể Lưa, ấn mình xuống người chàng. Lưu cố giẫy giụa nhưng vô ích, hai cánh tay như sắt thép của Tú Quyên ấn mạnh hai vai chàng ép xuống sàn nhà. Bộ ngực to tròn đung đưa trước mặt Lưu trong lửa khói mờ mịt…
THAY ĐOẠN KẾT

Anh Lưu kính mến. Trong đoạn kết của câu chuyện “Nuôi Ma Ngải” anh trao cho tôi là bà Chín Y Tá đã dắt ông Chung Tử và lão đạo sĩ tới đốt nhà La Cát. Con Ma Ngải nhẩy ra ngoài, bị ánh sáng mặt trời đốt chết, và lẽ dĩ nhiên La Cát khôngphải là địch thủ của Chung Tử và lão đạo sĩ liên thủ nên đă bị họ giết chết.

Tuy nhiên, không thấy anh nói tới chính bản thân anh nữa. Câu cuối cùng trong băng cát sét kể về anh: “… bộ ngực to tròn đưng đưa truớc mặt tôi trong lửa khói mịt mù. Tôi đã phân vân và bứt rứt mãi về cái kết luận của anh, nhưng cuối cùng cũng đành chịu ngừng ở đây Tuy nhiên, tôi đã làm trọn vẹn những gì anh giao phó trong khi anh hấp hối và bây giờ đã viết xong bộ tiểu thuyết này như ý anh muốn.

Những lời anh kể trong băng cát sét có nhiều chỗ nghe không rõ, vì tiếng nghẹn ngào, nức nở của anh. Có lẽ anh biết mình sắp chết nên không giữ được bình tĩnh. Tôi cũng rất cám ơn anh về sự tin tưởng của anh vào tôi để giao cả cuống băng hồi ký này cho tbi viết thành truyện. Dù nay anh đã thành người thiên cổ, tôi vẫn viết những lời thành thực cám ơn ở đây mà không cho là dư thừa.

Ở dưới suối vàng, khi anh thấy cuốn Truyện Nuôi Ma Ngải này được xuất bản, hy vọng anh cũng được an ủi mộtphần nào, bù cko cuộc sống ngắn ngủi của anh.

Bây giờ dã làm xong lời ủy thác. Anh nói tôi cầu ước điều gì cứ lên tiếng. ở thếgiới bên kia, anh sẽ giúp tôi. Nay tôi chỉxin anh mộtdiều, có lẽ là hơi quá đáng. Đó là xin anh tha tội cho tôi, vì chắc chắn điều này anh đã biết rồi!

Đó là gặp anh quá trễ nên không cứu được anh thoát khỏi tay tử thần. Đã thế, ngay tôi hôm đưa anh ra nghĩa trang, tôi dã trở lại đào mộ anh lên. Đem thủ cấp anh về luyện phép bắt con Ma Ngải. Bởi vì sự thực con Ma Ngải chưa chết. Khi bà Chín Y Tá dẫn ông Chung Tử và lão đạo sĩ đốt nhà La Cát vào buổi sáng, con Ma Ngãi đã hoá gió bay đi. Nếu trong trường hợp họ chờ tới giữa trưa mới đốt nhà, có lẽ con Ma Ngải dã bị ánh nắng đúng ngọ đốt chết rồi.

Bây giờ không biết con Ma Ngải lưu lạc nơi nào, có thể nó dang nằm dưới gầm giường một cô gái nào dó, chờ đêm tối bắt cô ta về hút máu. Hoặc là đang núp ngoài kẹt cửa, thò tay vô trong nhà người nào đó chăng.

Tuy nhiên, với thủ cấp của anh, tôi thề sẽ bắtđược con Ma Ngải này, đem về Mỹ nuôi như nuôi chó giữ nhà. La Cát chết rồi, tôi đâu có sợ con Ma Ngải này làm phản nữa…

Xin anh nhận nơi đây nén hương lòng thành của tôi.
Hết

Tag: